Tôi rời miền duyên hải miền Trung đầy nắng gió, nơi những cồn cát trắng mịn và sóng biển rì rào khắc vào tâm hồn một nhịp sống mạnh mẽ, để đến nơi đây Đà Lạt – xứ lạnh với thông xanh bạt ngàn, Thát reo và hồ nước tĩnh lặng. Ở đó, tôi bắt đầu hành trình tìm tri thức, mang theo những ước mơ lớn lao của tuổi mười tám, đôi mươi. Nhưng chẳng ngờ, chính nơi đây, trái tim tôi lần đầu rung động trước bóng dáng dịu dàng sắc thơ của một thiếu nữ.
Chiều tan học hôm ấy, như định mệnh, tôi gặp em. Bóng em thấp thoáng xa xa, áo dài trắng khẽ bay trong làn gió nhẹ, làm lòng tôi bỗng thẩn thờ như người say mộng. Tôi đứng lặng giữa con đường quen thuộc, chỉ biết ngắm nhìn dáng em qua. Em mỉm cười, ánh mắt tựa hoa ấy như làm tan chảy cả bầu trời Đà Lạt đang se lạnh. Từ khoảnh khắc ấy, tôi thầm biết trái tim mình đã tìm thấy một điểm tựa.
Những chiều chiều sau đó, tôi len lén chọn con đường ấy đi về, mong chờ được gặp lại em. Nhưng em như cánh chim trời, chỉ để lại một lần thoáng qua rồi biệt dạng. Tôi mỏi mòn chờ đợi, để rồi có một ngày, em xuất hiện trở lại. Giây phút ấy, tôi như quên hết bối rối để thốt lên lời: "Anh đã đợi em từ lâu lắm rồi."
Thế nhưng, chiến tranh đã cắt ngang dòng chảy yên bình ấy. Ngày tôi tạm biệt Đà Lạt cũng là ngày chúng tôi chia tay nhau. Em rời phố núi, về Nha Trang cùng gia đình. Chúng tôi hẹn một ngày tái ngộ, nhưng rồi cuộc đời cứ thế cuốn trôi đi, để lại mối tình đầu đang dang dở trong ký ức.
Đã hơn 50 năm trôi qua, nhưng lòng tôi vẫn không nguôi nhớ về em – người con gái như mơ trong mối tình đầu tại thành phố ngàn hoa nầy. Những lần trở lại Nha Trang, tôi mong tìm lại hình bóng xưa ấy, nhưng em vẫn biệt vô âm tín. Tôi được biết em rời quê hương cùng gia đình trong thời loạn lạc chiến tranh, nơi trời Âu đất khách hay trời Đông xa mờ. Không phải để khơi lại tình xưa, mà chỉ để lòng nhẹ bớt nỗi niềm, để một lần nói lời cảm ơn em – người đã cho tôi tình yêu thương chân thành tuổi học trò mới lớn.
Hôm nay, trong cái se lạnh của sớm mai, tôi lại nhớ về Đà Lạt, nhớ về em. Dù thời gian đã xa, nhưng kỷ niệm ấy vẫn ấm áp trong lòng, như một ngọn lửa nhỏ sưởi ấm tâm hồn tôi qua những năm tháng dài đằng đẵng nỗi tiếc thương.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét