Nhớ Ngày Tìm Về Chánh Pháp
Trong cõi đời vô thường, giữa bao sóng gió
của cuộc sống, có những lúc ta ngỡ mình lạc lối, không biết đâu là điểm dừng.
Đó là trạng thái của tôi, của một con người từng đắm mình trong vòng xoáy danh
lợi, từng mải miết chạy theo những ảo vọng của cuộc đời, để rồi phải trả giá
bằng sự mất mát cả vật chất lẫn tinh thần. Nhưng cũng chính trong đau thương và
thất vọng, ánh sáng của Chánh Pháp đã dẫn lối cho tôi quay về, tìm lại chính
mình.
Ngày ấy, giữa những ngày tháng mịt mù trong
nỗi đau thất bại, tôi tìm đến một góc ngoại ô yên bình để tĩnh tâm. Một buổi
chiều đông se lạnh, khi gió nhẹ vờn qua những cánh đồng và nắng nhạt trải dài
trên lối đi, tiếng chuông chùa bỗng vọng về. Âm thanh trầm hùng, thanh thoát ấy
xuyên qua lớp vỏ bọc của tâm hồn chai sạn, đánh thức trong tôi một cảm giác lạ
thường. Như một định mệnh, tiếng chuông vang lên nhắc nhở: "Hãy quay
về, hãy tựa nương nơi Chánh Pháp."
Lòng tôi như được gột rửa, bước chân dẫn lối
đến một ngôi chùa xưa nép mình dưới bóng cây đại thụ. Ngay khi bước qua cổng
chùa, một lần nữa, tiếng chuông vang lên, như chào đón người con lạc lối trở
về. Trái tim tôi bỗng tràn ngập cảm giác an lạc lạ thường, như được sống lại
những ngày tháng thơ bé trong vòng tay yêu thương của mẹ cha.
Trước tôn nhan Đức Phật Thích Ca Mâu Ni và
Đức Phật A Di Đà, tôi chắp tay thắp nén hương lòng, cúi đầu sám hối. Thầy trụ
trì với ánh mắt từ bi, ôn tồn chỉ dạy: "Con hãy bình tâm, từ bỏ phiền
não, quay về nương tựa nơi Chánh Pháp. Phật luôn ở đây, trong từng hơi thở,
trong từng bước chân của con."
Những lời Thầy như dòng suối mát lành, tưới
tẩm cõi tâm khô cằn của tôi. Dưới sự chỉ dẫn của Thầy, tôi dần hiểu rằng mọi
khổ đau, mất mát trong đời đều bắt nguồn từ vô minh và tham ái. Những ham muốn
vật chất, những toan tính hơn thua chỉ là ảo ảnh, là ngọn lửa thiêu đốt tâm
hồn. Nhưng cũng chính từ những khổ đau ấy, tôi nhận ra bài học Nhân Quả - quy
luật bất biến mà Đức Phật đã chỉ dạy.
Từ ngày ấy, tôi dần buông bỏ những chấp
trước, những phiền não trong lòng, học cách sống với tâm từ bi, hỷ xả. Tôi nhận
ra rằng, hạnh phúc không nằm ở sự sở hữu hay thành công bên ngoài, mà ở sự bình
an trong nội tâm, ở lòng yêu thương không phân biệt, ở sự sẻ chia với muôn
loài.
Con đường đến với Chánh Pháp là con đường trở
về chính mình. Đó không phải là sự chạy trốn thực tại, mà là hành trình đối
diện với chính những đau khổ, sám hối lỗi lầm, và tìm thấy ánh sáng của trí tuệ
và từ bi. Phật dạy rằng, mỗi chúng sinh đều mang trong mình hạt giống của sự
giác ngộ. Chỉ cần ta biết tưới tẩm bằng sự tu tập và lòng thành kính, hạt giống
ấy sẽ nảy mầm, đưa ta đến bến bờ an vui.
Hôm nay, khi ngồi lại giữa những ngày tháng
bình yên, tôi nhớ về buổi chiều định mệnh năm xưa với lòng biết ơn vô hạn. Biết
ơn Đức Phật đã khai sáng con đường Chánh Pháp, biết ơn Thầy đã chỉ dẫn, và biết
ơn cả những khổ đau đã giúp tôi nhận ra giá trị thực sự của cuộc sống.
Nguyện rằng, mỗi người trong chúng ta, dù ở
bất kỳ hoàn cảnh nào, đều có thể tìm thấy ánh sáng Chánh Pháp, để cuộc đời trở
thành hành trình của sự tỉnh thức, của yêu thương và trí tuệ.
Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật.
Nam Mô A Di Đà Phật.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét